Sài Gòn những ngày mưa rả rích, tiếng mưa rơi đều đều suốt từ sáng đến chiều, làm cho thành phố như chùng xuống, tĩnh lặng giữa nhịp sống hối hả. Những cơn mưa nơi đây thường mang theo một cảm giác man mác buồn, khơi gợi nỗi nhớ về quê nhà, nơi có những mùa nước lũ, nơi tuổi thơ gắn liền với đồng ruộng, con sông, và những món ăn dân dã.
Giữa lòng Sài Gòn náo nhiệt, khi những hạt mưa bắt đầu rơi, lòng chợt bồi hồi nhớ đến hương vị cua đồng – món ăn bình dị nhưng đầy kỷ niệm. Quê tôi, mỗi khi mùa nước lũ về, đồng ruộng ngập trắng, cũng là lúc cua đồng béo nhất. Những con cua bắt được từ đồng, to tròn, chắc thịt, mang về làm nên nồi canh cua ngọt lịm, đậm đà. Hương vị của món ăn ấy, dẫu qua bao nhiêu năm tháng, vẫn luôn vẹn nguyên trong trí nhớ, như một phần của tuổi thơ khó quên.
Những ngày mưa ở quê, không có gì bằng khi ngồi quanh bếp lửa, nồi canh cua sôi sùng sục, mùi thơm của cua đồng, mùi rau mồng tơi, rau đay quyện vào nhau, thoang thoảng khắp gian bếp. Cái cảm giác ấm cúng, gần gũi ấy có lẽ khó tìm được giữa chốn phồn hoa đô thị. Mỗi khi nhắc đến, lòng lại nao nao, như được quay về những ngày thơ ấu, vô tư, bình yên.
Ở Sài Gòn, dù có những nhà hàng sang trọng, nhưng để tìm được hương vị cua đồng như quê nhà thì thật không dễ. Cái vị ngọt thanh, béo bùi của cua, cái mặn mòi của nước lũ, và nhất là tình cảm của gia đình, của quê hương, tất cả hòa quyện làm nên một nỗi nhớ khó gọi thành tên.
Mưa Sài Gòn vẫn rả rích, lòng vẫn miên man theo những dòng ký ức về quê hương, về những mùa nước lũ, và về món canh cua đồng thân thuộc. Có lẽ, giữa những ngày mưa thế này, chỉ có một bát canh cua nóng hổi mới có thể xoa dịu được nỗi nhớ nhà.
Những ngày mưa ở Sài Gòn làm cho mọi thứ như chậm lại, và trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, bao kỷ niệm chợt ùa về, đặc biệt là những năm tháng sống giữa cánh đồng bát ngát của quê hương. Khi mùa nước lũ dâng cao, con người quê tôi không phải lo âu hay sợ hãi, mà trái lại, đó là mùa của sự trù phú, của những món quà mà thiên nhiên ban tặng.
Tôi còn nhớ rõ, mỗi khi nước lũ về, đám trẻ con chúng tôi thường ríu rít kéo nhau đi bắt cua, bắt cá. Đồng ruộng ngập nước, cua đồng bò ra khỏi hang, len lỏi trên mặt nước để tìm chỗ trú. Chỉ cần mang theo một cái giỏ tre và đôi tay nhanh nhẹn, cả buổi sáng đã có thể bắt được cả rổ cua béo. Lũ trẻ con thì vui sướng với thành quả của mình, còn người lớn thì bận rộn chuẩn bị những món ăn ngon từ cua đồng.
Món canh cua có lẽ là linh hồn của những bữa ăn quê nhà trong mùa lũ. Chỉ với vài nguyên liệu đơn giản như cua, mớ rau tươi hái từ vườn, chút mắm muối, vậy mà khi nấu lên lại mang một hương vị đậm đà, khó quên. Cua được giã nhuyễn, lọc lấy nước, nấu cùng rau đay, mồng tơi, thêm chút mướp hương để tăng độ ngọt. Khi nồi canh sôi, từng mảng thịt cua kết lại với nhau nổi trên bề mặt, nhìn thật hấp dẫn. Còn rau thì mềm mượt, xanh mát, chỉ cần một tô canh cua nóng hổi, chan cùng cơm trắng, cũng đủ làm ấm lòng giữa những ngày mưa lạnh.
Không chỉ đơn thuần là món ăn, canh cua đồng còn là ký ức về những buổi chiều sum họp bên mâm cơm gia đình, khi mọi người cùng nhau chia sẻ từng miếng ngon, từng câu chuyện nhỏ bé đời thường. Giữa cảnh quê thanh bình, tiếng mưa rơi tí tách trên mái nhà, cái mùi thơm của nồi canh cua tỏa ra khắp gian bếp, làm cho không khí thêm phần ấm áp.
Giờ đây, khi đã xa quê, ngồi giữa thành phố rộng lớn, tôi vẫn luôn ao ước được trở về những ngày xưa ấy. Mùa nước lũ dù vất vả, nhưng cũng là lúc mà quê tôi trở nên sống động và trù phú nhất. Nhớ tiếng cười của mẹ khi nhìn tôi ăn vội bát canh cua thơm ngon, nhớ cảnh cả nhà quây quần bên mâm cơm trong ánh đèn dầu le lói.
Sài Gòn, những ngày mưa vẫn cứ rả rích, lòng vẫn nặng trĩu nỗi nhớ quê. Tôi biết, dù có đi đâu, có sống giữa phồn hoa đô thị, thì hương vị quê nhà, hương vị của nồi canh cua đồng mùa nước lũ, vẫn sẽ mãi là thứ tôi không bao giờ quên. Chúng như một phần của tâm hồn, của ký ức mà tôi luôn mang theo suốt đời.